Tôi đã từng đạt câu hỏi này từ những năm 2000 vì rất nhiều lý do, trong đó lý do sâu xa nhất là xuất phát từ hoàn cảnh gia đình và xuất thân không bằng ai. Ước mong thay đổi cuộc sống và thay đổi mọi điều để tốt lên. Bản thân tôi đã lao vào cuộc đời chỉ với tham vọng và tranh đấu. Cuối cùng vẫn không biết được mình là ai và sẽ là ai, tất cả đều trắng tay. Chỉ có sự cô độc, lo sợ và buồn lo ngự trị trong lòng mình. Một chữ "sợ" - sợ không bằng ai, sợ mất - được, sợ bị coi thường... cứ xâm chiếm trong cả tâm hồn và trong trí óc của mình. May mắn và nhân duyên, giữa lúc quyết định trút bỏ tất cả để làm lại thì cơ duyên dẫn dắt đến với tập tài liệu của thầy Giáp Văn Dương tại nhà bạn của tôi. 14h ngồi đọc và suy ngẫm, điều thú vị là đọc xong thì quên hết. 2 ngày sau tham gia khóa Thiền trong vòng 10 ngày, từ những lời pháp thoại của khóa học đã làm cho cái tâm vọng động của tôi ngấm dần những gì thầy Dương viết trong tập tài liệu đó. Tôi phải mất 3 ngày mới có thể bình tâm và tập trung vào khóa thiền. Rời khỏi trung tâm Thiền, 2 tuần sau đến với lớp học "TÔI LÀ AI?" với một tâm trạng "trống rỗng" khác hẵn với những khóa học trước đây tôi đã tham gia. Cái tôi và toàn bộ những gì đã học không thể nỗi lên được và tôi đã hoàn tất trọn vẹn khóa học với tất cả những gì mới mẻ và chân thành. Tôi đi học là vậy. Ồ hóa ra một điều bấy lâu nay cứ nghĩ là nó phức tạp đến thế vậy mà lại hóa đơn giản khi không "vọng động" và "trống rỗng". Lĩnh hội và thực hành một cách chân thật, không phán xét, không dùng kiến thức hay suy nghĩ chủ quan của mình để đánh giá chỉ có trải nghiệm và cảm nhận trọn vẹn... Bản thân tôi đã nhận ra điều mình mong muốn. TÔI LÀ AI? Đơn giản với tôi là ngay tại đây, lúc này... hoàn thành đúng sự hiển hiện của mình một cách chân thành, trung thực, trách nhiệm và đầy lòng thiện tâm - không so sánh, phán xét, đánh giá và để mỗi thời khắc đi qua với sự tự nhiên thuần khiết, tràn ngập yêu thương và hạnh phúc. Mình sống cho mình và lan tỏa giá trị cho nhiều người với tấm lòng chân thành - tử tế và biết ơn không mang nặng định kiến. Tôi đã tự giải phóng chính mình thoát khỏi mọi âu lo, muộn phiền và sống thuận với mọi lẻ tự nhiên. Mục đích tối thượng của cuộc đời là Bình An và Hạnh phúc vậy nên bản thân tôi luôn giữ cương lĩnh của chính mình. Kết quả: Mọi khó khăn đã tự tan biến, tâm bình an và hạnh phúc mỗi ngày. Mình muốn người khác ứng xử với mình như thế nào hãy ứng xử với họ như vậy. --- PS: Khả năng diễn đạt của tôi có thể chưa truyền tải hết được, tôi viết ra những điều này hoàn toàn là từ cảm xúc của trái tim mình. Mong mọi người đón nhận như một sự sẻ chia.
“Khóa học này mỗi người sẽ có trải nghiệm khác nhau. Đối với em thu được đó là sự giải thoát cho mình, xóa bản án cho chồng mình. Em thấy như vậy đã là quá lời rồi. Học xong thì rất là... sung sướng luôn: - Hóa ra lãnh đạo thì chỉ cần là chính mình, không phải theo một khuôn mẫu của ai cả. Vì mỗi người là 1 cá thể khác nhau, ta không thể copy được phong cách lãnh đạo của Steve Job hay của người khác. Và khó nhất là lãnh đạo bản thân, đến lãnh đạo gia đình, và lãnh đạo xã hội. - Hóa ra vì con người ta không hiểu được mình, không tìm cách hiểu mình, nên cả đời đi kiếm tìm tri kỷ, để mong được nhìn thấy mình qua cách nhìn của người khác. - Học xong lại bị bệnh hay cười. Hay cười vì mọi vấn đề của bản thân được giải quyết, không còn sự mắc kẹt như trước, Kiểu như ta đã cải thiện được mối quan hệ với chính mình vậy. Học xong lại có thêm 1 ông chồng mới, à không, là vẫn chồng đó nhưng do cách nhìn của mình thay đổi. Với mình, điều đó vô cùng hạnh phúc. Cải thiện mối quan hệ với chính mình và với chồng trong giai đoạn hôn nhân 5 năm lần thứ 2 là LỜI nhất khi học xong khóa này. - Và dĩ nhiên,cả con trai 5 tuổi cũng được lời. Ồ, hóa ra mình đã lớn lên theo năm tháng với bao nhiêu là thành kiến và định kiến, và mình nhất định để con được sống 1 cuộc đời khác.Ta tỉnh táo hơn trong những ngôn ngữ dành cho con. Những định kiến từ trong giáo dục gia đình đã đi vào suy nghĩ của bản thân, và mình áp đặt điều đó với chồng suốt hôn nhân 6 năm trời. Hóa ra mình ghê gớm quá, nào giờ cứ ngỡ mình là cô vợ lý tưởng lắm lắm. Hix. May mà mình phanh kịp, không có ngày người ta chán mình bỏ đi mất. - Con người ta chỉ có thể có tư duy sáng tạo khi được hoàn toàn TỰ DO. Và mình quán chiếu điều này với bản thân thu được kha khá điều tâm đắc. Hai chữ này đơn giản vậy, nhưng thực sự bấy lâu nay mình chưa... Nguyễn Trần Thiên Kim
Em thấy mình đã tìm được con đường để mình đi, để mình tin. Đặc biệt là trải nghiệm các thực hành, tuy đơn giản nhưng rất sâu và rất thấm. Những điều đó làm cho mình thấy được mình hiểu con đường của mình. Em tin rằng, qua lớp học này, em sẽ được bồi đắp để trưởng thành hơn, không chỉ trong công việc mà còn trong gia đình, và em mong lan tỏa những giá trị tốt đẹp này đến cộng đồng.
Chia sẻ của My Hương, học viên khóa "Lãnh đạo khai sáng" - GC111. Ấn tượng nhất là câu hỏi như thế nào là vị thành niên? Lúc đấy cũng được gọi là một khoảnh khắc tỉnh thức. Nhưng bây giờ thì em biết được điều ấy, nên em biết được cách thức nào để vượt qua. Em cũng biết được vì sao khi mình ở nước ngoài mình sung sướng như thế, vì mình có được tự do. Mình được tự chủ, tự quyết định cuộc đời của mình…. Quá nhiều thứ có giá trị, có ý nghĩa!
Chia sẻ của học viên khóa học "Nhà giáo khai sáng" - GC302.